Xứ người Hằng “đầu gấu” 24 tuổi, dân Hải Phòng, chiếm ngay một giường dưới. Thảo “hoa hậu” 25 tuổi người miền Tây, xin nằm giường dưới vì yếu chân. Xem tiếp »
Hằng “đầu gấu” 24 tuổi, dân Hải Phòng, chiếm ngay một giường dưới. Thảo “hoa hậu” 25 tuổi người miền Tây, xin nằm giường dưới vì yếu chân.
Khách ở xa có dịp về huyện Tây Sơn, nhứt hạng là về Xóm Đậu, Phú Phong quê tôi ăn giỗ một lần, mười người hết chín đều ngần ngại lúc chuẩn bị ra về được chủ nhà dúi cho túi quà với ít bánh trái - đặc biệt thường bao giờ cũng có mấy cuốn bánh.
Chuyện đời anh
lửa đạn
Từng bánh xe mùa đông chậm trôi
quãng vắng
Nắng đã tắt, người ơi ngày đã cạn
Đêm cuối cùng rượu cũng dần vơi
Với tôi, hôm nay là “ngày học trò”,
Ngày để nhớ để thương
Ta tiễn nhau bằng điệu borelo buồn
Trăng xẻ nửa cả cuộc đời xẻ nửa
Sập tối thì xe đến nơi. Người đến đón tôi đưa về trường là một anh, dáng người đậm thấp, thêm bộ ria mép kiểu Ả Rập nên trông có vẻ… khác người.
Mẹ là nông dân, giỏi chuyện ruộng rẫy vườn tược đương nhiên, nhưng không phải chỉ giỏi chừng đó. Tháo vát, hay lam hay làm khiến quanh năm suốt tháng mẹ không bao giờ hết việc.
Không có tháng năm không có cuộc đời
Quỹ thời gian lại mỗi người mỗi khác
Từ chối một bàn tay để đi về phía chông chênh
không bàn tay nào nắm giữ